Thời của chúng tôi, tình yêu vốn rất khác với cách yêu của thời hiện đại. Tôi là một cô bé từ nhỏ đã rất nhiều người mến mộ, có lẽ bởi vì tôi chăm học, thông minh, lanh lợi mà lại hiền. Năm lớp 6 đi thi học sinh giỏi Văn, đi thi kiểu gì mà đến lúc ra về anh bạn thi cùng phòng cứ đòi đi theo. Người ảnh thì nhỏ xíu lại đi trên chiếc xe đạp cao lênh khênh, vậy mà ảnh đạp được mới tài. Tôi thì chạy chiếc xe mini nhỏ màu đỏ. Từ chỗ thi đến chỗ về nhà tôi không xa lắm nhưng do ba mẹ tôi khó, nên tôi sợ không dám đi về nhà, mà ảnh thì cứ tò tò chạy theo phía sau. Không biết phải làm sao tôi rẽ vào nhà nhỏ bạn trong con hẻm trên đường Trần Hưng Đạo. Thời đó chúng tôi thân nhau lắm, ba mẹ nhỏ cũng rất quý tôi nên tôi cứ sang nhà ăn cơm rồi ngủ lại là chuyện bình thường. Tôi cứ thế điềm nhiên dắt xe vào nhà bỏ anh chàng ở lại phía ngoài cổng. Ấy vậy mà mấy hôm sau, mẹ nhỏ bạn mắng vốn. "Sao con chỉ nhà ở đây để bạn đến kiếm con vậy?!" He he...tui chỉ biết cười trừ "Con đâu có chỉ nhà đâu, bạn í tưởng thôi mà!". Vậy là bạn ấy giận tôi luôn. Và mãi sau này không bao giờ tôi gặp lại bạn ấy nữa vì hai chúng tôi học khác trường, bạn lại chẳng biết phải tìm tôi ở nơi nao.
Lần khác là năm cấp 2, một anh bạn gói một gói quà đẹp lắm để tặng tôi trong ngăn bàn. Hồi đó chúng tôi nghịch ngợm lắm. Lớp tiếng Anh với lớp tiếng Nga khác biệt là thế mà lớp này làm thơ tặng lớp kia, trêu chọc lớp kia. Tôi cũng làm nguyên một bài thơ con cóc trêu chọc từng nhân vật trong lớp, mỗi dòng thơ đều có tên và đặc tính của từng nhân vật cụ thể. Trêu chọc nhau mà làm thành bài thơ luôn, cho đến giờ mãi nhiều năm sau mà cô bạn tôi vẫn làm thơ khi muốn nói điều gì với lớp. Cả một thế hệ văn thơ lai láng và lãng mạn như vậy đấy. Anh bạn ấy học ở lớp tiếng Anh, có lẽ biết tôi qua những buổi diễn kịch văn học đầu giờ trong buổi sinh hoạt toàn trường. Chúng tôi không học văn kiểu làm bài tập thông thường, mà mỗi lớp sẽ đóng kịch rồi diễn trước sân trường cho các bạn lớp khác xem. Chắc là hai chúng tôi biết nhau trong tình huống đó nhưng mà chưa có dịp nói chuyện với nhau lần nào. Anh chàng ấy nổi tiếng khắp trường không chỉ là vẻ ngoài đẹp trai, nhiều cô hâm mộ mà là một trong số rất ít người đi học trên chiếc xe máy Charlie màu trắng. Thời đó, nhà nào mà có xe máy để đi cũng thuộc dạng vô cùng hiếm hoi và anh cũng là thế hệ thứ hai trong một gia đình có truyền thống kinh doanh vô cùng nổi tiếng. Bạn len lén bỏ quà vào ngăn bàn của tôi mà không ghi lời nào hết, còn tôi nhận được thì bối rối rồi tìm đến tận nơi mang trả lại bạn. Ba mẹ dặn không được nhận quà của người lạ, mà lại là bạn trai nữa. Còn nhỏ xíu mà bày đặt yêu đương, ba mẹ mà biết được là chết luôn. Nghĩ vậy nên tôi đem trả lại. Đó là một chiếc bút máy hero. Bạn biết không, thời đó chúng tôi đi học viết bút ngòi bằng tre, hoặc ngòi bằng một loại nhựa trong và cứng. Đi học thì đem theo bình mực để chấm chấm rồi viết. Nhiều khi không cẩn thận mực tím dính đầy tay, vương đầy trang giấy, loang cả lên áo sơ mi trắng hay đổ lên mặt bàn là chuyện thường. Vậy nên có được một cây bút máy hero là rất là hiếm và quý, không dễ ai có được. Bạn len lén bỏ món quà vào ngăn bàn để tặng tôi vậy mà nỡ lòng nào tôi lên tận lớp tìm để trả lại bạn. Bạn giận luôn vì chưa thấy nhỏ nào dám hành xử với bạn kiểu vậy. Giờ này ngồi nghĩ lại tôi cũng thấy hồi đó mình quyết đoán, mọi chuyện đã diễn ra quá nhanh. Chứ nếu không biết đâu đã có một câu chuyện tình lãng mạn hồi lớp 9 rồi và giờ đây tôi đã trở thành cô dâu hào môn không chừng. He he.... Rồi còn vô số những câu chuyện cấp 3 cũng y hệt vậy ấy. Có những bạn đăng ký vô học tiếng Anh chỉ để lẽo đẽo đi theo một đoạn đường tiễn tôi về đến nhà, chỉ lặng lẽ đi theo không một ai nói với ai điều gì. Mà thời đó thì ba mẹ tôi nghiêm lắm, chưa có bạn nào bước qua được cánh cổng nhà tôi mà chỉ cứ lẽo đẽo đi theo phía sau lưng. Đi theo một khúc xa xa vậy thôi chứ đừng nói là nắm tay hay làm gì đó nữa. Tình yêu thời đó của chúng tôi ngộ nghĩnh như vậy ấy!
Ấy vậy mà mãi rất nhiều năm sau này tôi mới biết yêu là gì?!
Suốt tuổi thơ tôi và cho mãi đến những năm tháng đại học, tôi quen biết rất nhiều bạn bè, làm trưởng ban biên tập, rồi làm MC cho câu lạc bộ ngoại ngữ của Trường, người quen biết nhiều vô số kể nhưng chúng tôi chưa yêu ai sâu đậm quá ranh giới bạn bè. Và rồi chúng tôi đi du học.
Những ngày đầu, do ký túc xá trường chưa xây xong, nên hai đứa con gái chúng tôi phải ờ chung phòng. Hồi mới qua, mỗi đêm nhớ nhà hai đứa lại dắt tay nhau lên trên bậc thang trước cổng trường ngồi ngắm bầu trời đầy sao để nhớ về quê hương. Bầu trời sao nơi ấy rất đẹp vì xung quanh tối om nên những ánh sao lại càng lung linh hơn bao giờ hết, sáng hơn bao giờ hết. Chúng tôi cứ ngồi đó nhìn về phía xa nơi quê hương mình ở đó rồi kể chuyện đủ thứ. Đến tối chúng tôi lại rảo bước về nhà. Chắc cũng chính vì vậy mà suốt thời gian chúng tôi đi học ở đó, không thấy một anh bạn nước ngoài nào tán tỉnh cả. Mãi sau chúng nó mới bảo, thấy hai đứa mi thân nhau quá tụi tao cứ tưởng hai đứa mi đồng tính. Hu hu hu... oan uổng vậy đấy. Tính tôi nhút nhát, ba mẹ lại khó nên tôi ít khi chụp ảnh với con trai, mãi cho đến giờ mà các bạn nước ngoài có đôi khi cũng nghĩ tôi thích con gái. Một trong những câu chuyện mà hai đứa chúng tôi dăn dò nhau trong những đêm ngắm sao đó là "Không được yêu đương gì đâu đó nha, đi học có thời gian ngắn là về rồi, yêu đương rồi làm sao?" Mẹ tôi trước khi đi còn tập huấn cho tôi lớp kỹ năng "Tự bảo vệ bản thân". Mẹ dặn không được đi vào công viên vào ban đêm với đàn ông nà, mẹ dặn tránh xa những người đàn ông say xỉn nà, mẹ dặn con phải biết cách tự bảo vệ mình, tránh để mình rơi vào tình huống nguy hiểm vì khi uống rượu là khi con người ta khó kiểm soát hành vi của mình nhất. Bao nhiêu là bí kíp mẹ truyền lại cho cô con gái duy nhất trước lúc đi học xa nhà.
À mà cũng có một câu chuyện sém chút nữa trở thành chuyện tình đã xảy ra.
Trường chúng tôi nằm gần căn cứ quân sự, nơi này có rất đông các anh vốn là người Mỹ gốc Việt sang làm việc và học tập. Các anh tuy đi lính vất vả, nhưng vừa đi lính vừa học y, học nha v.v. sau khi hết thời gian quân sự lại tiếp tục công việc mình theo đuổi đó. Cuối tuần rảnh rỗi các anh hay xuống trường chúng tôi chơi. Rồi cả hội người Việt Nam lại đưa nhau đi tham quan các danh lam thắng cảnh quanh khu vực hoặc thi thoảng tập trung lại nấu ăn, tổ chức sinh nhật cho nhau. Cũng là sinh hoạt của một cộng đồng thanh viên Việt cùng sinh sống trên hòn đảo này.
Hôm đó chúng tôi có hội diễn văn nghệ, các anh cũng đến xem và cổ vũ. Hồi ở nhà tôi sinh hoạt rất nhiều nên cũng biết tổ chức múa hát như thế nào. Tôi vấn tóc cho các chị, hướng dẫn các chị mặc áo tứ thân rồi tập cho cả nhóm hát bài trống cơm. Các bạn Thái Lan thì múa tiết mục của Thái, mỗi một nhóm sinh viên quốc tế chọn trình diễn một tiết mục văn nghệ của quê hương mình. Chương trình văn nghệ không chuyên nhưng diễn ra trong suôn sẻ và vui vẻ và rồi có một anh chàng xuất hiện. Anh cũng là người đẹp trai nhất trong tất cả những anh ở đó. Ít nhất là theo nhận xét của tôi. Kể từ hôm đó anh hay tìm tôi nói chuyện, kể chuyện gia đình rồi anh nói với tôi là anh sắp phải về nước. Đêm cuối cùng trước khi anh về nước, anh đứng trước cửa phòng tôi lâu ơi là lâu, gõ cửa mãi mà tôi không có mở. Tôi không muốn bắt đầu một câu chuyện mà không có hồi kết vì sau chuyến đi này chúng tôi về lại Việt Nam còn anh quay về Mỹ, biết đến khi nào mới gặp lại. Nếu biết điều đó sẽ gây đau khổ thì có lẽ cũng không nên để câu chuyện được bắt đầu. Anh rời đi trong buồn bã còn tôi thì vặn nhạc không lời lên thiệt to để giả bộ không nghe thấy tiếng gõ cửa của anh. Và sau này tôi không còn nhận được bất kỳ tin tức nào từ anh nữa....
Nếu nói về tình yêu có lẽ tôi là người của lý trí hoặc cũng có thể là tôi đã chưa từng yêu ai đến thế. Cho dù là sau này trong cuộc đời cũng sẽ đến lúc tôi biết thế nào là tình yêu. Nhưng có một điều là mấy khi yêu mà được ở bên người mình yêu, yêu rất nhiều những chẳng được bao nhiêu. Ấy vậy mà nhân loại cứ sợ yêu thì khổ mà không yêu thì lỗ. He he.. chả thế mà hàng loạt các tiểu thuyết ăn khách của Nguyễn Nhật Ánh là viết về tình yêu đấy sao.
Tình yêu vốn dĩ rất đẹp, tình yêu giúp chúng ta cảm thấy cuộc sống của mình ý nghĩa hơn, thấy vì người mình yêu mà mình có thể làm được rất nhiều thứ, thấy vì người mình yêu mà mình đã trở thành phiên bản tốt đẹp hơn chính mình ngày hôm qua. Bạn còn nhớ, ngày mà bạn gặp cô ấy, tâm hồn bạn u uất đến thế nào? Buồn bã ra sao? Cô ấy đến đã sưởi ấm tâm hồn bạn, lắng nghe câu chuyện của bạn, giúp bạn tìm lại niềm vui trong hành trình đơn độc của đời người.
Nhưng có đôi khi bạn nóng vội, bạn giận dữ và làm tổn thương chính mình và người bạn đang yêu mà không hề hay biết. Có đôi khi chỉ cần chậm một chút thôi bạn sẽ không bao giờ phải hối tiếc về bất cứ một điều gì. Bạn chỉ có thể yêu thương sâu sắc được một người nếu bạn hiểu được về người đó. Tình cảm đẹp nhất là khi bạn dạo chơi trong tâm hồn của một người, tìm thấy những vết nứt và nhẹ nhàng hàn gắn chúng lại. Yêu không phải là chiếm hữu hay là sợ ai đó mang người bạn yêu đi mất, là xây một bức tường một hàng rào bảo vệ xung quanh rồi nhốt bông hồng của bạn trong lồng kính. Yêu cũng không phải là chiếm đoạt hay hủy diệt người bạn từng yêu nếu chẳng may cô ấy không đáp lại tình cảm của bạn. Tình yêu đẹp, nhưng chỉ bước qua một ranh giới mỏng manh thôi có thể biến thành thù hận. Giữ ngọn lửa yêu thương thế nào để vừa đủ ấm để làm tan chảy trái tim nàng, lại không quá nỏng bỏng khiến nàng tổn thương là cả một nghệ thuật mà cần lắm ở bạn sự tinh tế, sự thấu hiểu và cảm thông.
Yêu thương chưa đủ và hiểu biết chưa đủ cũng khiến bạn dễ dàng bị lung lạc bởi thị phi, của bao nhiêu cạm bẫy bủa giăng. Từ việc tạo nên những câu chuyện không có thật cho đến dựng lên những hiện trường giả là điều mà những người xấu ác đều có thể làm. Trong lúc bạn đang tức giận hờn ghen và nghi ngờ thì biết đâu cô ấy đang trải qua những tháng ngày đau đớn điều trị bệnh sau tai nạn hay vì những ứng xử vô tình của bạn mà vỡ tim. Tình yêu không đủ lớn thì chỉ một ngọn gió thổi qua cũng đã có thể làm ngọn lửa tình của bạn tắt ngóm. Chỉ có những người thương yêu nhau thật sự mới có thể vượt qua được mọi thử thách và chông gai. Và nếu họ đã thuộc về nhau thì dù người khác có dùng thủ thuật gì đi nữa thì rồi họ cũng sẽ tìm về với nhau. Nếu đó là số phận do ông bà sắp đặt.
Quan trọng là tình yêu của bạn với người ấy sâu đậm đến dường nào?
Mà cho dẫu có ở cạnh bên nhau hay không, yêu chính là mong cho người ấy của mình luôn được hạnh phúc, họ luôn được là chính họ trên hành trình của cuộc đời có thể có hay không có bạn kề bên.
Đó mới chính là tình yêu.