TIẾNG ĐÀN KOTO

Thứ bảy - 21/09/2024 03:57
Ngoài việc học tập ở trường, chúng tôi còn được học rất nhiều các môn ngoại khóa khác nữa. Nào là trà đạo, múa dân gian, thể thao, âm nhạc....Món nào cũng có thầy cô xịn xò để dạy và còn được đi biểu diễn trước sự kiện quan trọng của nhà trường nữa. Trong đó có món đàn Koto.
TIẾNG ĐÀN KOTO
Trong số những anh chị cùng đi du học với chúng tôi, có chị Lan. Chị hài hước, thông minh sắc sảo và rất đa tài. Ba chị là giám đốc doanh nghiệp còn mẹ chị là kỹ sư về robot. Ấy vậy mà khi còn ở nhà chị được học tất cả mọi thứ. Chị nấu ăn cũng giỏi, biết làm rất nhiều loại bánh khác nhau, sang Nhật chị học làm luôn món ăn Nhật Bản. Thể thao thì chị chơi được bóng bàn, cứ cuối tuần là chị lại đấu với mấy người sinh viên quốc tế khác. Chị giỏi cả tiếng Anh lẫn tiếng Nhật và sang đó thì học ngành kinh doanh. Âm nhạc thì chị biết đàn piano, đàn tranh hồi còn ở nhà còn qua đây thì chị học thêm đàn koto.

Chả bù cho tôi, hồi ở nhà tôi không phải đụng tay vào làm bất cứ điều gì. Thi thoảng ba đưa tôi đi chợ, tập cho tôi mua hoa, tập cho tôi trang trí mâm trái cây ngũ quả vào ngày Tết hoặc dọn dẹp trang trí nhà cửa. Vậy thôi đó! Còn mọi việc khác phải đến khi đi du học lần đầu tiên tôi mới biết. Ba cũng hông cho học đàn hay nhạc mặc dù vẫn hay xem chương trình âm nhạc hòa tấu hay đưa tôi đi xem phim. Ba cũng cho tôi học cờ vua, cờ tướng hay ngồi xem bóng đá cùng với ba và các chú. Biết tôi hay nhút nhát, sợ ma, đến tối khi đi trực ba đưa tôi vào cơ quan trực cùng. Cơ quan ba lớn, nằm ngay khu quận 1 và ban đêm thì vô cùng vắng lặng. Ba đưa tôi đi một vòng kiểm tra xong đưa vào phòng thí nghiệm. Trong đó có trưng bày một số mẫu vật, có cả đầu lâu nữa. Ba bảo cho tôi hết sợ. Ấy vậy mà tôi vẫn hết sức nhát gan, không bao giờ dám xem phim ma hay phim kinh dị gì cả. Tôi còn sợ độ cao nữa. Ba lại bắc thang cho tôi leo lên tuốt trên chuồng chim bồ câu ba nuôi để săn sóc mấy cái tổ chim hay ba kêu leo lên sửa điện. He he.... Sợ cái gì là cho làm cái đó đến khi nào hết sợ thì thôi. Nhưng mà về khoản nhạc thì ba bảo không học nhiều quá, tập trung vào việc học chuyên môn thôi. Ba tôi vốn dĩ biết đàn rất nhiều nhạc cụ khác nhau, chơi nhiều loại thể thao, biết nhiều thứ tiếng và còn đóng kịch nữa. Nhưng ba bảo học nhiều thứ quá sẽ không có thời gian tập trung cho việc học. 

Đấy, thế mà ở nhà chị Lan, chị ấy không bị cấm đoán gì cả, học đủ thứ mà món nào chị cũng giỏi. Trong đó có món đàn koto là chị mới học khi sang đây. Cây đàn vừa to vừa nặng. Sợi dây đàn cũng rất dày và không phải làm bằng kim loại như đàn tranh ở nhà mình. Móng để gẩy đàn được làm bằng ngà và mỗi lần đàn chị phải dùng lực khá mạnh mới làm cây đàn vang tiếng. Nói chung là vất vả lắm chứ không nhẹ nhàng thanh thoát như kiểu các cô mặc áo dài chơi đàn tranh ở nhà. Ấy vậy mà chị chăm học lắm. Ngày nào cũng lôi đàn ra tập mà tập một mình thì buồn nên chị lại triệu tập chúng tôi sang. Nhiệm vụ của hai đứa chúng tôi là ngồi yên lặng, ngay ngắn trong lúc chị đàn. Thỉnh thoảng mấy chị em lại truyện trò đôi chút nhưng cũng tránh làm chị mất tập trung. Những âm thanh đều đều, lặp đi lặp lại của tiếng đàn koto với một đứa không hiểu về âm nhạc như tôi mà nói thì tiếng nào cũng giống tiếng nào. Vậy nên có nhiều hôm vừa nghe đàn của chị tôi gục xuống lúc nào mà không biết. Đến khi chị ngưng đàn và quay sang hỏi "Hay không?" và phải đến khi nhỏ bạn tôi vỗ tay rầm rầm thì tôi mới choàng tỉnh dậy, hấp tấp khen "Hay". Chị Lan và nhỏ bạn phá lên cười, còn tôi thì ngượng không biết để đâu cho hết. Mà cũng kể từ hôm ấy, chị Lan không còn bắt chúng tôi qua ngồi nghe chị đàn nữa mà chúng tôi lại cùng chị đi học Trà đạo và múa dân gian. 
Mà câu chuyện ấy thì để hôm sau tôi kể tiếp cho bạn nghe nhé. 

Chỉ biết rằng từ câu chuyện chị Lan sau này nếu có con tôi nhất định cho chúng học bất kỳ loại nhạc nào mà chúng yêu thích. Vì âm nhạc không những giúp chúng xoa dịu tâm hồn, trở nên vui vẻ mà còn giúp não bộ phát triển rất tốt nữa. Âm nhạc làm cuộc sống phong phú vui vẻ hơn rất nhiều. Tuy không có học đàn nhưng hồi ở ký túc xá, cứ cuối tuần là tôi lại hát véo von vang vang cả một dãy phòng ký túc. Tiếng hát của chúng tôi trên ngọn đồi vắng đã giúp chúng tôi xua tan mọi nỗi buồn vì nhớ nhà, cảm thấy tinh thần phấn chấn và luôn hạnh phúc. Bạn hãy thử nghe nhạc, chơi nhạc mà xem, bạn sẽ thấy nhiều điều thú vị lắm đó!




 

Tác giả bài viết: An Niệm

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Giới thiệu về Nguyễn Thu Hương

Nguyên Phó Trưởng ban phát triển doanh nghiệp CLB Doanh nhân Khánh Hòa Sài Gòn.  Nguyên Phó Trưởng Khoa Nhật Bản học Trưởng phòng HTQT và phát triển Dự án quốc tế ĐH KHXH & NV Thành phố Hồ Chí Minh. Giám đốc Trung tâm đào tạo quốc tế ĐH KHXH & NV Thành phố Hồ Chí Minh. Cố vấn...

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây