"Alo, cô ạ, em đây, cô còn nhớ em không? Em là Thể Hạnh K99....."
Một giọng nói không rõ tiếng, ngắt quãng vang lên trên điện thoại vào một buổi chiều năm ấy từ một người học trò đã lâu không gặp. Cô gái ấy là trưởng đoàn sinh viên thực tập thực tế tại vùng rừng núi thuộc tỉnh Ninh Thuận, nơi nghiên cứu đời sống người Raglai. Năm ấy tôi vừa mới ra trường, cô giáo hơn học trò đúng 4 tuổi và đó cũng là lần đầu tiên tôi đưa sinh viên đi thực tập xa nhà mà lại đến sống trong một ngôi nhà sàn giữa rừng điều. xung quanh gió lồng lộng và hoàn toàn không có nước sinh hoạt. Đêm đầu tiên ngủ trong nhà sàn, gió lạnh lùa từng cơn xuyên qua nhà sàn lạnh buốt, cô giáo không ngủ được vì lạnh, rét run cầm cập. Sớm hôm sau, chúng tôi vào làng mượn người dân tấm bạt nylon trải xuống nền nhà sàn để bớt lạnh. Cứ thế mà một đoàn cô trò ở lại nơi nhà sàn và cánh rừng điều đầy sao ấy.
Thể Hạnh là cô gái rất nhanh nhẹn, tháo vát. Bạn chỉ huy cả đội mua nước suối để dùng vì nơi này không có nước sạch, phân công các bạn thay phiên nhau tự nấu ăn, vì xung quanh không có nơi buôn bán gì hơn nữa cũng sợ không hợp vệ sinh, ngoài thời gian đi lấy tài liệu nghiên cứu về người dân tộc Raglai sinh sống nơi đây, các nhóm phân công nhau nấu ăn, xong lại ra con suối gần đó để rửa dọn. Mọi việc đều được sắp xếp hết sức gọn gàng. Không có nước để tắm, gần khu vực chỉ có một hố cát là nước tương đối sạch, mỗi người khi tắm chỉ hứng được đúng một xô nước, cứ đến cuối tuần thì cả đoàn mới đi bộ đến con suối gần đó tắm thỏa thích.
Đối với những cô gái xinh xắn ngành Nhật Bản học Khoa Đông phương học ngày đó mà nói thì đó quả thật là kỷ niệm không bao giờ quên. Chúng tôi được ném từ môi trường đầy đủ nơi thành phố sang môi trường không cả những tiện nghi tối thiểu, để sinh sống và trải nghiệm cùng người dân tộc nơi đây. Nửa đêm, cô giáo còn đưa đoàn sinh viên thành phố băng rừng vượt suối để đi đến tận nơi đang tiến hành nghi lễ bỏ mả (nghi lễ cúng để chấm dứt không còn cúng cho người đã khuất nữa). Các cô gái thành phố ngồi giữa nghĩa trang trong đêm để quan sát cho bằng được nghi lễ người dân tộc được tiến hành thế nào, mãi đến quá nửa đêm mới về nghỉ tạm ở hội trường ủy ban để sáng mai quay trở lại ngôi nhà sàn quen thuộc.
Tuy chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà đoàn được người dân tộc quý mến, mang khoai, mang bắp đến cho. Trẻ con trong làng mỗi tối lại sang nhà sàn nghe các chị sinh viên kể chuyện cổ tích. Ngày cuối chúng tôi còn mua hẳn một con heo mọi quay để thết đãi dân làng và giao lưu trước khi chia tay về lại thành phố. Chuyến đi ấy tuy khó khăn gian khổ mà không một ai bị bệnh gì hay gặp bất kỳ một tai nạn nào có lẽ phần lớn nhờ vào cô gái Lê Dương Thể Hạnh. Và đó cũng là chuyến đi với nhiều kỷ niệm vui nhất cuộc đời chúng tôi.
Ấy vậy mà hôm nay trong điện thoại là giọng nói ngắt quãng, run run, không rõ lời..."Cô ơi em đã trở thành người khuyết tật, em bị u não và xạ trị nhầm khiến em như chết đi sống lại, mắt em không nhìn thấy, không thể đi lại được, thậm chí không thể nói được thành tiếng, em chỉ muốn chết, nhưng may sao em thấy mình vẫn còn nhớ tiếng Nhật, điều đó giúp em mang lại niềm tin cho cuộc sống".... và từ đó hai cô trò luyện tập tiếng Nhật với nhau qua điện thoại cho đến khi em nói rõ ràng, và mọi khả năng của em dần dần được phục hồi. Và rồi em bảo muốn viết sách và các chị NXB Phụ nữ đã đồng hành cùng em cuốn số 1 rồi cuốn số 6.
Có gái đầy nghị lực ấy là Lê Dương Thể Hạnh, em sinh ra và lớn lên ở Lâm Đồng, là một cô gái trắng trẻo, xinh xắn, học giỏi. Năm 2003, em tốt nghiệp Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn TP. HCM, khoa Đông Phương, chuyên ngành Nhật Bản. Ra trường, em được nhận vào làm thông dịch viên trong một công ty của Nhật về ngành sản xuất gỗ. Chuẩn bị bước vào cuộc hôn nhân với người mà em đã yêu từ lâu nhưng rồi tai họa ập đến. Liên tục trải qua ba lần phẫu thuật, 27 lần xạ trị với biết bao đớn đau cùng những cơn đau kéo dài. Lần phẫu thuật thứ ba, Thể Hạnh giữ được mạng sống nhưng thị lực cũng không còn. Em cũng mất cảm nhận nóng - lạnh, no – đói, việc phát âm đối với Hạnh cũng gặp nhiều khó khăn khi cơ miệng lệch hẳn sang phía bên phải. Từ một người nhanh nhẹn hoạt bát, giờ đây mọi sinh hoạt cơ bản Hạnh đều phải dựa vào người thân, mối tình thơ mộng gần một thập kỷ cũng dang dở. Em phải tập lại từ những động tác đơn giản nhất, sau bao ngày luyện tập đau đớn đến mức bật khóc Hạnh có thể ngồi dậy, tự cầm bát đũa để ăn, tự cầm ly để uống. Em cũng từ chỗ liệt cả hai chân, nay có thể tự đứng lên và vịn tường để di chuyển. Hạnh đã có thể nói chuyện điện thoại và gửi mail và viết sách. Và rồi mọi thứ bắt đầu thay đổi: Hạnh tham gia làm các dự án cộng đồng cho người mù, làm thư viện chữ nổi Việt - Nhật, mở lớp dạy tiếng Anh, tiếng Nhật online trên Skype cho người mù,…
Năm 2015, cuốn tiểu thuyết “Có một mặt trời không bao giờ tắt” đến với bạn đọc, kể về hành trình của chính cô - một con người sống trong ánh sáng suốt 27 năm cuộc đời đã vĩnh viễn không còn bao giờ nhìn thấy mặt trời sau một biến cố mang tên u não. Cuốn sách này cũng đã được dịch sang tiếng Anh với tựa đề “The sun of love – Mặt trời yêu thương”. Từ “Bình yên sau giông bão”, “Sứ mệnh của hoa”, “Lặng thầm đưa khách sang sông”, và mới đây năm 2023 cuốn “Hạnh phúc trong tầm tay” ra mắt bạn đọc nhân ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10, Lê Dương Thể Hạnh không chỉ viết để bộc lộ tâm hồn mình mà còn lan toả những năng lượng của yêu thương. Với 6 cuốn sách được viết bằng tiếng Việt và tiếng Anh, Lê Dương Thể Hạnh trở thành tác giả được bạn đọc khắp cả nước yêu mến.
Tự nhận mình là dấu gạch nối giữa hai miền sáng tối, Lê Dương Thể Hạnh cô sinh viên ngày nào vẫn ngày đêm nỗ lực không ngừng truyền nguồn cảm hứng tích cực đến cho mọi người, em còn tích cực hoạt động cộng đồng, là nhà bảo trợ thường xuyên cho hoạt động của Hội người mù tỉnh Lâm Đồng và mái ấm Thiên Ân.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng, nên mỗi khi gặp bất kỳ điều gì khó khăn hãy nhớ đến em, để thấy là em đã sống mạnh mẽ đến thế nào, đã lạc quan ra sao, đã chấp nhận mọi biến cố và nghịch cảnh trái ngang của cuộc đời mình, để rồi từ đó từng ngày từng ngày nỗ lực sống một cuộc đời giá trị.
Mỗi khi gặp khó khăn trong cuộc đời, mong bạn hãy cùng em thắp lên một mặt trời trong trái tim của mỗi người, vì đó sẽ là một mặt trời không bao giờ tắt.
Mời các bạn gặp gỡ em ở đây.
Tác giả bài viết: Nguyễn Thu Hương
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Nguyên Phó Trưởng ban phát triển doanh nghiệp CLB Doanh nhân Khánh Hòa Sài Gòn. Nguyên Phó Trưởng Khoa Nhật Bản học Trưởng phòng HTQT và phát triển Dự án quốc tế ĐH KHXH & NV Thành phố Hồ Chí Minh. Giám đốc Trung tâm đào tạo quốc tế ĐH KHXH & NV Thành phố Hồ Chí Minh. Cố vấn...